Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2009

... nỗi buồn của bác nông dân

Một nỗi buồn hoang hoải, như là những ngày ruộng đồng được cào đất cỏ, phơi héo trong ánh nắng thiêu đốt. Những ngọn cỏ ơi, chắc chi mi đã rạp xuống, hay nay mai lại mọc lên tua tủa, nản tay người cầm mai.

Cánh đồng rộng khắp, tít tắp không thấy bờ, dưới ánh sáng bình minh chói chang vài giờ.

Sáng bình minh ta nhìn được ánh mặt trời lấp lánh, hít thở mùi sương mùi cỏ tươi non. Trong thoáng chốc. Rồi ta cúi mặt cả một ngày, cày cuốc, với hy vọng về bình minh còn lấp lánh trong đầu.

Cuối ngày rũ mặt, mệt mỏi với cỏ dại.
Quên đi bình minh trong thoáng chốc
Ngày mai lại choáng ngợp
Với ánh bình minh lấp lánh vô hồn...

Nỗi buồn ơi...
Sao mà lấp lánh

Tôi biết đi về đâu
Để tới bờ ruộng
Để dẹp hết cỏ dại
Để được yên bình mỗi sáng mai
với thóc đầy
bình yên cuối ngày

Không có nhận xét nào: