Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

thư gửi cho chính mình

Hi mày,

Tao khỏe như con trâu, sau một vài lần osin về quê, phải phục vụ cả 2
bố con nó thì thấy mình thật là siêu đẳng và là osin chuyên nghiệp.
Tao thường xuyên 'để mắt' tới mày đấy chứ, hí hí... nhưng tất nhiên
facebook chỉ có thể là một phần những suy tư của mỗi người thôi.

Tao thì thèm nhiều thứ, có những thứ mày đang có, như là công việc, học hành, tao vẫn phải cố gắng. Thực sự, tao còn nghèo lắm, khi nói điều này, thấy đau đau ở đâu đó trong lòng, có chút gì xấu hổ vì mình vẫn chưa làm được gì ra tấm ra món, tủi thân vì phận mình nó có vậy thôi ư... nhưng buồn cũng một tí là qua, vì cuộc sống mỗi ngày có những niềm vui và hạnh phúc nho nhỏ, đủ để thấy cs có ý nghĩa, gặp một người tốt, vợ chồng có vài phút cafe nói chuyện, Ken biết thêm cái này cái kia. Thi thoảng nhớ HN kinh khủng, nhất là khi nào có ai đó ở nhà mình vài bữa, xong rồi họ về HN, thì chỉ muốn về theo. Nhưng cập nhật
cho mày biết là bây giờ HN xấu hoắc, bụi mờ quần áo, và con người thì vô văn hóa chỉ muốn đạp cho phát. Chán thế đấy, nhưng mà nhà mình nên mình vẫn cứ nhớ da diết, lúc nào cũng nhớ mẹ mới điên...

Tao mà cứng cáp cái gì, được thế đã phúc, cũng ko biết cái gì đã làm
cho mày nghĩ tao như thế. Chỉ có điều, tao thấy cái gì thừa thì lược
bỏ dần. Nhiều khi trong cuộc sống còn gặp đủ thứ chướng tai gai mắt,
có liên quan tới công việc của mình hoặc chỉ là những vấn đề trong
cuộc sống của VN, nhưng làm sao được, cười và tìm cách mà chui ra
thôi. Cuộc sống của tao còn dễ dàng hơn cực kỳ nhiều người, bạn bè tao
có nhiều người unhappy lắm luôn, chồng có học có tiền mà vô văn hóa,
bệnh tật chết chóc chờ đợi, bị lừa đảo mất hết niềm tin cuộc sống và
con người, nhưng họ vẫn sống, thậm chí cố sống tốt nhất có thể, cố
gắng yêu thương con người, và đảm bảo cho người thân được yên lòng.

Tao thấy mình quá sung sướng, và còn quá nhỏ bé, những khó khăn của tao chỉ là thứ vớ vẩn, ai cũng có thể vượt qua được. Nhiều khi định buồn, mà thấy... vô duyên quá, thôi không có buồn nổi nữa.

Thêm nữa, sống ở SG, làm quen với nhiều người dân trong này, họ sống chan hòa, vô tư, không thích nghĩ đến những gì thâm thúy. Tao cũng hơi hơi bị ảnh hưởng. Điều này giúp tao dễ kết bạn với mọi người hơn, nhưng cũng khiến mình khó kiếm bạn thân. Nhưng bây giờ nghiệm ra một điều, một khi đã trưởng thành, thì phải làm việc cùng nhau, cùng nhau sờ vào tiền, mới biết lòng nhau nông sâu, thực bụng thực dạ hay không.

thế mày thấy tao có gì mà bụi bặm, hihi, cái này nghe là lạ, vui vui...

Cháu Ken rất hiền lành. Mỗi ngày cháu biết làm thêm cái này cái kia,
làm bố mẹ rất ngạc nhiên và happy. Con cái làm bố mẹ thực là cực nhọc, bây giờ mới là cực chân tay thôi, sau này nó láo thì thêm cả đau đầu nữa, hêheh, nhưng con cái là hình ảnh của mình sống lại mỗi ngày. cứ nhìn Ken, tao lại tự hỏi, ko biết hồi bé thì mình thế nào, hoặc là
nghĩ đến những ngày học tiểu học, đi đến trường qua một con sông và
trường học nhà quê to đùng, rộng mênh mông bát ngát, đi học thì đuổi hoa bắt bướm là chính. Dạo mình bé sướng nhở. Không biết 10 năm nữa, thế hệ con cái mình sẽ thế nào đây? Nếu bà xã mày rảnh rảnh, thì nên có con đi. Vì còn trẻ thì đẻ ra được những em bé khỏe mạnh và thông minh.

Update cho mày vài thông tin linh tinh thế nhé. heheeh.

Rolling Stone

chuyển từ facebook qua

Công việc thay đổi thường xuyên. Mỗi lúc chạy chậm, thật may có những người tốt lại nhấn còi rất thân thiện, nè bồ, chạy chậm rồi đó! Mỗi lần gặp một người tốt mới, nhãn quan lại thay đổi, thẳng thớm hơn, khúc triết, và cũng may là hướng thiện. Những niềm vui nhỏ bé ý nghĩa. Cuộc sống nhẹ bớt những mông lung. Vẻ đẹp của trách nhiệm là một vẻ đẹp ý nghĩa nhất trong cuộc sống.

Các chị gái tôi, mẹ tôi, các cô bạn gái thân quý ở quê nhà. Tôi biết, mỗi ngày mọi người lại gặp thêm những người bạn mới, có thêm những công việc và nhiệm vụ mới, năm tháng mới. Dần dần mà trở thành những người khác. Điện thoại và mạng là những phép mầu giúp gìn giữ những thân yêu.

Từng con người thay đổi, cho một thành phố thay đổi. Nhớ Hà nội 'khúc ơ'', phở Cồ Cử, cafe Triệu Việt Vương, lá bàng chín đỏ, phượng rực Tây Hồ... những thương hiệu có tuổi đời nghìn năm của đô thành này, ta thành một khách du lịch quá khứ. Hà Nội, Sài Gòn, Huế hay Đà Nẵng, từ Bắc Kạn hay Cà Mau, An Giang, tất cả đều cựa mình.

Viết tới đây, nhớ hồi học cấp 3, mẹ cho tôi và chị Thư 2 cái vé xem kịch. ngồi đúng 15 phút, chịu không nổi, nhìn nhau và 2 chị em ùa ra khỏi cái rạp Công Nhân có cửa xếp hoen rỉ, đứng trên bậc tam cấp của rạp, nhìn dòng xe cộ loa lóa đèn, cả con đường Tràng Tiền rực sáng, những gallery nghệ thuật tràn ngập tranh đương đại. Tôi hớn hở nói với Thư, ôi đây mới là cuộc sống chứ. Tấm vé kia đúng là vé xem thời gian cũ của nhiều năm trước.

Khi còn chơi với anh, tôi từng than thở, tôi rất sợ người thân của mình mang trong lòng niềm tự hào của quá khứ vàng son, quá khứ của ông bà ngoại, của chị cả hoành tráng, của mẹ tôi, của những Hàng Mã, Ngũ Xã... tôi sợ cảm giác ấy. Bởi quá khứ ấy không thuộc về tôi, không phải là tôi. Tôi sợ phải giới thiệu mình là em của chị S, là cháu của ông H, là con của mẹ P... chứ ko phải tôi là Nguyên.

Cũng thi thoảng đọc truyện, tốn một phần rất rất nhỏ tiền của đi mua truyện. Đôi khi mọi người vẫn giới thiệu thành kính những tác giả lão làng, trong thời an bình này mới viết lại các vấn đề mà trước kia không thể đặt lên trang sách, những vấn đề của nhiều chục năm trước, khi bố tôi hoang mang khoác áo xanh bộ đội, khi mẹ tôi còn là em bé, khi ông bà tôi còn đang tiến thoái lưỡng nan với nhiều cuộc biến đổi nương dâu đẫm mồ hôi, đau đớn vì tiền mất, máu rơi, danh dự hoen ố... Những uẩn ức ấy bắt đầu lên sách. Nhưng tôi không thể đọc những dòng quá khứ ấy, dù biết đó là uẩn ức của nhiều thế hệ đi trước. Tôi như dìm chân trong một cái ao nước váng rêu. Tôi đi tìm sách của thế hệ mình, những Phan Việt, Haruki...

Tôi sống ở SG, tôi thấy cuộc sống thật thú vị với những thông tin của bác gom rác tại chung cư, chị bán hủ tiếu, cho tới những bạn bè Sài Gòn có những tin tức mới, đồng nghiệp trăn trở công việc, con người, về tính chuyên nghiệp trong nghề, về đạo đức nghề... những trăn trở giây phút... Tôi còn chưa biết nhiều về Sài Gòn lắm. Nhưng sống ở đây, tôi phải hiểu mảnh đất này mới được. Tôi không muốn làm một người khách du lịch trên quê hương mình