Có một điều, không hiểu sao, mẹ của mình không được học hành những kiến thức nghiên cứu cao sâu này, nhưng bà vẫn yêu thích và có một điều gì đó như là giành tấm lòng với những đồ sành gốm sứ của quê hương. Mẹ lúc nào cũng chỉ thích những chiếc bát của Bát Tràng giản dị, những bình hoa men xanh lam mộc mạc đặt lên bàn thờ, những vại dưa bằng sành vỏ nâu lòng màu xám trám đen. (Cái vại dưa nhà mình không biết bao nhiêu tuổi rồi, đi kèm với cái đĩa nén dưa cũng cũ rích). Mẹ không thích sứ Minh Long choáng ngợp, và văn hoa dập khuôn. Mẹ bảo, những nét vẽ tay trên gốm sứ nhà quê trông ... rất hay, thế mới đẹp. Mẹ chỉ thích đồ nhà quê... Lạ thật, vì sao người ta có thể tự dưng có một tình yêu lạ thường như thế, dù chẳng ai dạy, hoặc truyền thụ cho biết ý nghĩa.
Gốm Chu Đậu, một vài tác phẩm tuyệt đẹp.




cái lư hương này điệu chưa!!


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét