Thứ Năm, 18 tháng 12, 2008

Câu văn giật mình

Dostoievsky trong Anh em nhà Karamadôp: Tôi càng yêu nhân loại nói chung thì lại càng ít yêu con người nói riêng, tức tách bạch ra từng người riêng rẽ. Những lúc mơ ước, nhiều khi tôi đã có dự định say mê phụng sự nhân loại (...) thế những tôi lại không thể sống chung với bất kì ai trong một căn phòng”. Đó là loại người mà Dostoievsky gọi là chỉ có “ tình yêu mơ mộng” chứ không có tình yêu thực sự.

Đối với sinh viên đại học, ý mới, ý riêng phải vượt lên trên tầm tư duy của họ – ý mới mà chỉ ngang tầm tư duy của học trò thì tuy họ cũng có thể thích nhưng chưa thể thoả mãn về nhận thức. Tôi đã thấy có nhiều cán bộ giảng dạy thích phô bầy những tài liệu mới lạ, vì biết rằng
sinh viên không có điều kiện đọc được. Như thế đâu phải là vượt tầm sinh viên,
chẳng qua chỉ vì họ không có điều kiện đọc được những tư liệu ấy mà thôi. ở đại
học, bài giảng hay nhất là làm sao, trên cùng một tư liệu, một văn bản, thày và
trò đều được đọc, được biết, mà phát hiện ra những điều mà trò dù có nghĩ cũng
không nghĩ ra được. Vì tầm hiểu biết và nhất là tầm tư duy khoa học của họ thấp
hơn.


Trích Hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh

Không có nhận xét nào: