Tắc Kè 360! blog, xaydungqh
Chương về Bác Hồ Chủ Tịch Chí Minh muôn năm sống mãi trong lòng chúng ta (đủ hết từ ngữ chưa nhểy)
Các con giời cứ gọi là chửi bới bác Mạnh tung tóe, các báo lá cải vãi hạt như mưa sa, chỉ bổ cho bao nhiêu người lãnh nhuận bút tẹt ga.
Bản thân mình, qua cuốn hồi ký này, cũng suy nghĩ một vài điều. Thực sự, cuốn hồi ký này làm mình sốc trong hơn một tuần.

Nhà văn Tô Hoài - chỉ có tính minh họa thôi nhá - thực ra phần về T.Hoài được viết rất ưu ái
Đầu tiên, về vấn đề văn học, mất thần tượng ở kha khá đồng chí nhà văn mà suốt bao nhiêu năm mài đũng quần tâm tưởng vẫn luôn ngưỡng mộ. Té ra, cuộc đời thì cũng tầm thường với cơm áo gạo tiền, có gì cao xa, tiên cảnh văn hóa lắm đâu. Những lời văn bay bướm của các bác các chú cũng chẳng khác gì những lời tán gái của bọn con cháu đang vãi đầy trên internet mỗi ngày, có điều chúng nó tán không hay, không thơm bằng các bác các chú thôi. Mình tưởng tượng ra, viết được một truyện hay, cầm tiền nhuận bút, các bác lại khoan khoái nhìn nhân thế xuýt xoa tác phẩm của mình, rồi cười hề hề...
Hồi còn ngu dại, ngồi trên ghế nhà trường, những buổi chiều đông rét cóng chân tay, vẫn háo hức từng giờ học ôn luyện thi đại học ở Cửa Bắc, thổn thức lòng với nào là tình yêu, nào là anh hùng, nào là lòng nhân lòng trắc ẩn con người. Ôi thương thay cái câu Văn là người. Có biết dưới chín suối vẫn có người cười cợt lòng ngưỡng mộ của mình...
Vài ngày sau, hậu quả của cuốn hồi ký này, mình bị bội thực văn học Việt Nam, không còn muốn đọc, sợ bị đọc, bị dìm trong giả dối.
Vài ngày sau, nghĩ cho cùng, con người có nhiều khía cạnh, đời tư là đời tư, và ta chỉ quan tâm cái kết quả sản phẩm họ cung cấp. Kệ mẹ nó - hơi AQ một tí. Nhưng rút ra một điều bổ ích cho chính cuộc sống của mình, nhìn con người khách quan hơn, mình cần ở một con người vấn đề gì, sản phẩm gì, sản phẩm ấy có tốt không ---> Mất quan điểm quá, quan điểm lung lay trong có vài ngày

Tố Hữu
Về cuộc sống, mức độ nghi ngờ mối quan hệ con người tăng vọt. Nhìn một người đi hết một đời như ông Mạnh, ghi âm lại, viết ra giấy những thị phi của những người sống quanh mình, những lời nói tục cửa miệng được giữ làm bằng chứng cho những nhận xét chua cay đào sâu bới rộng. Những con người sống vờn xung quanh nhau!
Nghi ngờ về chất lượng con người cũng tăng vọt. Trong cuốn nhật ký, bác Mạnh dùng văn tả rất hài hước, khiến ta phá lên cười, vì nó rất điển hình và rất thực, rất Việt Nam quê hương tôi. Đọc mà tưởng tượng ra ngay, có thể là ông hàng xóm, có thể là một bác nào đó bạn bố mẹ, có thể là một bà ngoại làm việc ở phòng ngay bên cạnh...

Nguyễn Khải viết trong hồi ký, người vô văn hóa thì làm về lĩnh vực văn hóa, người vô giáo dục thì làm việc trong ngành giáo dục, người quát tháo sấm sét thì có thể luồn cúi xu nịnh ngay được. Câu khái quát này cộng với mô tả của bác Đăng Mạnh, quả thật trùng nhau.
Trong cuộc sống này, nhìn vẻ đạo mạo, nhìn danh thiếp sang trọng, nhìn tấm bằng nước ngoài danh giá, biết đâu đằng sau vỏ bọc ấy là những ung nhọt, ngu xuẩn, thấp hèn, hèn nhát... Nhưng hào nhoáng ơi, thời gian sẽ gột rửa, để trả lại kiếp gỗ cho ngươi, lim sến táu, hay chỉ là vụn gỗ ép mà thôi.
Nghĩ lại vài năm trước khi mình còn ngu dại, mất bao thời giờ luyện mẫu câu chào hỏi sang trọng qua điện thoại, tập bước đi dáng đứng pờ-rồ, quần quần áo áo đúng kiểu văn phòng nước ngoài phải thế ... nghĩ lại vừa buồn cười vừa xấu hổ. Viết đến đây lại phải cám ơn một chị đồng nghiệp tên VH. đã nhiều lần vô tình mà thức tỉnh mình về giá trị của sự thật, về sự rẻ tiền của phù phiếm và hào nhoáng, xin cám ơn chị rất nhiều.

Ban đầu, mới đọc cuốn hồi ký này, mình cũng bức xúc lắm, bác Mạnh rẻ, không phải đàn ông, ăn cháo đá lung tung... vân vân và vân vân... Nhưng bây giờ, nếu xét bác Mạnh không phải thầy giáo , một thầy giáo văn gián tiếp, thì sẽ có con mắt nhìn thực tế về bác Mạnh hơn. Cuốn hồi ký này cũng chính là tấm gương phản chiếu bác, tâm hồn của bác, đạo đức của bác là đây. Cũng là một con người. Ai bị ảnh hưởng thì hưởng, ai ko ảnh hưởng thì chửi, ai bị động chạm dính líu sẽ gào lên. Cũng là những con người.
Nhưng kể bác ấy can đảm thật, dám phân tán suy nghĩ công khai trên mạng. Thực sự thì vẫn cám ơn nhà bác Mạnh, đã cung cấp thông tin. ko có bác, chắc gì tôi biết được những thông tin này, về nhiều nhà văn, và cả chân dung bác Mạnh.
Mới hôm qua, chúng nó vẫn cay cú bác lắm đấy nhá
BBC hồi tháng 10 cũng có một bài tổng hợp về cuốn hồi ký này
----------------
Lý do viết hồi ký:
Tôi bây giờ đã 76.
Cũng sắp in Tuyển tập và đã có người xui viết hồi ký.Viết hồi ký để làm gì nhỉ? Viết hồi ký thì ích gì cho mình và cho người khác? Hình như tỏ bầy hết sự thật của đời mình cũng là một khoái thú riêng của con người ta. Khoái thú được giải toả. Có ai đó nói rằng, mọi khoái cảm trên đời
đều là sự trút ra khỏi bản thân mình (décharger) một cái gì đó. Với mình thì thế.
Nhưng còn với người? Người ta thích đọc hồi ký của những danh nhân, của
những nhà hoạt động chính trị tầm cỡ quốc gia, quốc tế hay của những nhà văn
hoá lớn... Biết được bí mật của cuộc đời danh nhân là biết được những thông tin
có ý nghĩa quốc gia đại sự, biết được kinh nghiệm của nền văn hoá một dân tộc.
Vậy tôi viết hồi ký với tư cách gì? Chỉ để cho mình được giải toả cũng
được chứ sao!
Ngoài ra, liệu còn có ích cho ai nữa không? Tôi không tin lắm.
Cũng có thể có tác dụng trong một phạm vi hẹp, trước hết đối với những người
thân, ngoài ra là những ai coi cuộc đời riêng của tôi cũng có một cái gì đó đáng
tò mò và sự nghiệp viết lách của tôi không đến nỗi hoàn toàn vô giá trị. Nghĩa là
cũng muốn tìm hiểu, cũng muốn giải thích.
Ngoài ra tôi tuy không phải nhân vật lịch sử, nhưng sự tình cờ đã đưa đẩy
tôi được chứng kiến nhiều sự kiện lịch sử quan trọng như Cách mạng tháng Tám
hay Cải cách ruộng đất...vv., và biết được một ít chuyện riêng của một số danh
nhân như Hồ Chí Minh, Tố Hữu, và nhiều nhà văn hoá lớn như Nguyễn Tuân,
Xuân Diệu, Tô Hoài, Nguyên Hồng,v.v... Tất nhiên những sự kiện này và những
nhân vật kia người ta đã nói nhiều, viết nhiều rồi theo cách nhìn quan phương
chính thống. ở đây tôi chỉ nói những hiểu biết trực tiếp của riêng tôi với cách
nhìn rất chủ quan của tôi. Nhưng chính vì thế mà, biết đâu đấy, lại có thể đem
đến những thông tin riêng, những ý vị riêng."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét